Tống Diệp Dật nhất quán ăn không nói, ngủ không nói, nghe vậy chỉ liếc hắn một cái.
“Ăn một mình vô vị nhường nào chứ, không phải huynh có thê nhi ư? Sao phải xa cách như vậy, để họ cùng ăn với huynh, một nhà ấm áp, tốt biết bao nhiêu.” Tô Vũ che tay trước miệng để cản nước bọt có thể bay ra ngoài khi nói chuyện.
Tống Diệp Dật cười nhạt, ban ân cho hắn một miếng thịt luộc.
“Nếu mỗi ngày Ngưu Thúy Hoa đều nghĩ cách để đệ nạp thiếp, đệ có vui nổi không?”
Tô Vũ suy nghĩ một chốc, rồi lắc đầu: “Thúy Hoa sẽ không nạp thiếp cho ta đâu. Tẩu tử cho rằng hai chúng ta là nhân tình, vại dấm chua vỡ hết vại này đến vại khác. Chắc hẳn nàng rất thích huynh, nhưng không biết biểu đạt ra.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây