Mọi người đồng loạt quay lại nhìn chằm chằm vào Tô San San bằng ánh mắt khác thường.
Đúng vậy! Người phụ nữ trong phòng rõ ràng không phải là Tô Tiểu Tô, vậy tại sao Tô San San lại một mực khăng khăng nói là cô?
Chuyện này bắt đầu có chút đáng ngờ rồi!
Tô San San tỉnh táo lại, toàn thân run lên vì tức giận. Cảm nhận được ánh mắt đầy ẩn ý của mọi người, cô ta vội vàng lắc đầu nói: “Chị không cố ý mà! Chỉ là tối nay trong nhà chỉ có một mình em, lại xảy ra chuyện như thế ngay trong phòng ngủ của em, chị chỉ là quá sợ hãi nên mới tưởng nhầm người kia là em. Em gái, em phải tin chị, chị thật sự chỉ là quá hoảng loạn thôi.”
Ánh mắt Tô Tiểu Tô vụt qua một tia lạnh lẽo, cắn môi như thể vừa chịu oan khuất lớn nhất trên đời.
“Chị ơi, sao chị lại nói dối thế? Rõ ràng tối nay em ở nhà với mẹ mà. Còn có lãnh đạo ở đơn vị của cha đến tìm mẹ, nói muốn đề bạt cha lên chức.
Mẹ vui lắm, còn giữ chú ấy lại ăn cơm, bảo em đi nhà ăn quốc doanh mua một phần thịt kho tàu. Mẹ sợ em vội vàng dễ té ngã, còn dặn em cứ từ từ mà về.”
“Mọi người xem đi! Đây là thịt kho tàu, nếu không tin, mọi người có thể đến nhà ăn quốc doanh hỏi mà! Chị à, phòng ngủ này là của cả hai chúng ta, chuyện chị nói là chuyện gì vậy? Với cả mẹ với chú kia đâu rồi?” Tô Tiểu Tô vừa giơ hộp thịt kho tàu lên, vừa nhìn quanh phòng khách.
Mọi người liền đưa mắt nhìn về phía phòng ngủ, không ai nói một lời.
Bỗng nhiên Tô San San có linh cảm chẳng lành, mẹ cô ta đâu?
Lúc này, Trình Xuân Hoa đàn nằm trên mặt đất mở mắt ra trong cơn mơ màng, đập vào mắt là một gương mặt phóng to của một người đàn ông xấu xí, khiến bà ta hoảng sợ hét lên một tiếng, lập tức đẩy mạnh người đàn ông đang đè lên mình rồi bật dậy.
Mọi người đều sững sờ nhìn Trình Xuân Hoa, cùng với hai cái bánh bao trắng phập phồng, dấu vết trên người bà ta… Còn gì không hiểu nữa chứ?
“Trời ơi! Là vợ nhà họ Tô vụng trộm với người ta kìa!”
Không biết ai hét lên trước, đám đông lập tức náo loạn, tiếng bàn tán xôn xao vang lên, ai nấy đều chỉ trỏ, dẫm lên đỉnh cao đạo đức mà mắng chửi Trình Xuân Hoa.
Trình Xuân Hoa bừng tỉnh, vơ lấy quần áo trên đất che lên người, bà ta suýt chút nữa sụp đổ hoàn toàn. Sao lại thành ra thế này? Rõ ràng phải là Tô Tiểu Tô mới đúng, sao lại biến thành bà ta?
Bà ta khóc không thành tiếng, chưa bao giờ mất mặt đến mức này, lại còn bị bao nhiêu người nhìn thấy như thế, sau này còn mặt mũi nào mà sống nữa?
Tô San San đứng sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn mẹ mình, cô ta hoàn toàn chết lặng.
“Sao trong nhà lại đông người thế này?” Giọng nam trung niên trầm thấp mà nhã nhặn vang lên.
Cả căn phòng yên lặng như tờ.
Mọi người nhìn Tô Kiến Quốc với vẻ mặt đầy khó xử và chẳng biết phải nói sao cho phải.
Tô Kiến Quốc lúng túng đưa tay gãi mũi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một bà lão lớn tuổi mang vẻ mặt đầy tiếc nuối nhìn Tô Kiến Quốc nói: “Kiến Quốc, sao giờ cậu mới về? Mau vào nhà xem đi, vợ cậu xảy ra chuyện rồi!”
Mọi người tự động nhường ra một lối đi, Tô Kiến Quốc mang vẻ mặt khó hiểu bước lên phía trước.
Cho đến khi thấy cấp trên của mình trần truồng nằm dưới đất, cùng một người phụ nữ rúc trong góc tường không mảnh vải che thân, còn gì không hiểu nữa.
Ông ta nổi giận xông lên túm tóc Trình Xuân Hoa, tát liên tục mấy cái, vẫn chưa hết giận lại đá thêm mấy cú thật mạnh.
Chẳng phải đã nói là làm ông già kia cưới Tô Tiểu Tô sao! Con đàn bà thối này lại dám lừa ông đây, không ngờ hai người bọn chúng đã sớm cấu kết với nhau rồi, còn dám gạt mình rằng ông ta để ý đến Tô Tiểu Tô! Để xem hôm nay ông đây có đánh chết mày không?
“Cho mày lén lút gian díu sau lưng tao! Bốp bốp bốp!”
“Cho mày làm chuyện dơ bẩn sau lưng tao! Bốp bốp bốp!”
“Xem tao có đánh chết mày không! Bốp bốp bốp!”
Trình Xuân Hoa đau đến mức kêu thảm thiết, liên tục né tránh, miệng la hét mình bị oan, là bị người ta hãm hại.
Tô San San sợ đến mức chui luôn vào đám đông, dù người bị đánh là mẹ ruột mình, cô ta cũng chẳng dám bước ra giúp, cha dượng quá đáng sợ, cô ta sợ bị ăn đòn.
Tô Tiểu Tô nhếch môi cười mỉa, vui vẻ đứng xem kịch.
Không bao lâu sau, có người của một bộ môn đặc thù đến: “Chúng tôi nhận được tố cáo của quần chúng, nói ở đây có người quan hệ nam nữ không đứng đắn.”
Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, họ chẳng nói lời nào, trực tiếp đưa Trình Xuân Hoa và tên béo kia đi luôn.
Những người này làm việc rất hiệu quả, cũng không uổng công trên đường về cô đã bỏ ra năm đồng tiền nhờ một đứa trẻ đi báo tin.
Sau khi mọi người rời đi, Tô Kiến Quốc không thèm đoái hoài đến hai đứa con gái, tức giận quay về phòng ngủ.
Tô Tiểu Tô nhanh chóng đi vào phòng ngủ, tiện tay khóa trái cửa, chẳng buồn để ý đến Tô San San còn đang ngơ ngác trong phòng khách. Cô tuyệt đối sẽ không ngủ chung với phần tử nguy hiểm, lỡ đâu nửa đêm phát rồ lên muốn giết cô thì sao?
Tô Tiểu Tô nhìn quanh căn phòng với vẻ chán ghét, giật phăng ga trải giường rồi ném vào góc, sau đó mở tủ của Tô San San lấy ra một bộ ga mới trải lên giường.
Cô chị kế này đúng là có không ít đồ tốt, Tô Tiểu Tô liếc nhìn bộ quần áo cũ kỹ trên người mình, xoay người lấy luôn chiếc váy mới mà bà mẹ kế mua cho Tô San San mấy hôm trước, thay vào.
Rồi cô nằm xuống giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một màn mở đầu bùng nổ như thế này suýt chút nữa làm cô kiệt sức, cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi.
Còn Tô San San trong phòng khách thì như mất hồn, mẹ cô ta bị bắt đi rồi, vậy sau này cô ta phải làm sao đây?
Tuy bình thường cô ta có chút tâm cơ, nhưng dù sao cũng chỉ là một cô gái mười tám, mười chín tuổi, khó tránh khỏi cảm thấy sợ hãi.