Sau Khi Xuống Nông Thôn, Nữ Phụ Ác Độc Khiến Cả Thôn Run Lẩy Bẩy

Chương 4:

Chương Trước Chương Tiếp

Không hả giận, cô lại đá cho người đàn ông nhà quê kia mấy phát thật mạnh, rồi liếc nhìn cái giường, lại nhìn hai người đang nằm dưới đất.

Thôi vậy! Bà đây không kéo nổi, để nguyên dưới đất đi!

Tô Tiểu Tô lột sạch quần áo của hai người đó, móc hết tiền trong túi nhét vào túi mình, tiện tay vứt vài món đồ lên giường, vài món dưới đất, vài món ném ra gần cửa.

Sau đó, cô véo người mẹ kế mấy dấu vết trông cực kỳ giống… cái gì đó, rồi còn tạo dáng gợi cảm cho bà ta.

“Chậc chậc!” Cô chặc lưỡi hai cái, tự thấy hài lòng, rồi đóng cửa phòng ngủ lại.

Nơi đây là khu người nhà của nhà xưởng, nhà họ Tô lại ở ngay tầng hai. Giờ mà đi ra từ cửa chính thì dễ bị người ta trông thấy lắm, nên Tô Tiểu Tô quyết định trèo từ cửa sổ nhỏ trong phòng ngủ ra.

May là phía sau tòa nhà có một mảnh rừng nhỏ, ngay dưới cửa sổ lại có một gò đất thấp, nhảy xuống cũng tiện.

Tô Tiểu Tô cẩn thận trèo qua cửa sổ, đứng vững trên bậu cửa, đưa tay đóng chặt cửa sổ lại, rồi tụt xuống đến độ cao thấp nhất, hít một hơi thật sâu, nhảy phắt xuống đất, nhân lúc đêm tối liền lao nhanh vào rừng cây.

Cô phóng như bay về nhà ăn quốc doanh ở trong huyện, mua được phần thịt kho tàu cuối cùng, lại hùng hục chạy về, trốn vào góc hẻm ở đầu ngõ, đợi xem kịch vui.

Quả nhiên, chưa được bao lâu, con chị kế yêu quý của cô đang vừa cười đùa vừa trở về cùng hai cô bạn thân trong cùng khu người nhà.

“Bộ phim hôm nay đúng là hay quá!” Một cô gái vui vẻ nói.

“Tớ thích nhất là cái váy mà nữ minh tinh ấy mặc, đẹp ơi là đẹp!”

Ánh mắt Tô San San lóe lên, dịu dàng nói: “Hôm trước mẹ tớ vừa mua cho tớ một chiếc váy kiểu mới ở cửa hàng quốc doanh, các cậu có muốn qua xem không?”

“Còn mua thêm mấy sợi dây buộc tóc xinh lắm, bọn mình là bạn thân nhất, tớ không dùng hết đâu, tặng các cậu làm quà nhé!”

Hai cô bạn nhỏ vui mừng hớn hở, điều kiện gia đình họ chẳng khá khẩm gì, nhà lại đông con, cha mẹ làm gì có tiền mua dây buộc tóc xinh đẹp cho họ.

“San San à, hôm nay cậu đã mời bọn tớ đi xem phim là bọn tớ vui lắm rồi, sao bọn tớ dám lấy dây buộc tóc của cậu nữa…” Một cô gái nhỏ ngượng ngùng nói.

“Có gì đâu, chỉ là dây buộc tóc thôi mà, chẳng đáng bao nhiêu cả. Chúng ta là chị em tốt nhất, tặng các cậu là tớ vui rồi. Đi nào, theo tớ về nhà, tớ lấy cho các cậu.”

Nói xong liền kéo tay hai cô bạn về nhà mình.

Tô Tiểu Tô núp ở trong góc, cô khinh thường trợn mắt, đúng là một đóa bạch liên hoa không biết xấu hổ, thứ gì không biết!

Ba người cười cười nói nói bước lên lầu, ánh mắt Tô San San nhìn chằm chằm vào cửa nhà mình, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn.

Tô Tiểu Tô, con tiện nhân không biết xấu hổ kia, hôm nay tao nhất định sẽ khiến cho cả khu này được chiêm ngưỡng bộ dạng lẳng lơ của mày!

Mày xinh đẹp hơn tao thì sao chứ? Cuối cùng chẳng phải vẫn phải gả cho một ông già vừa già vừa xấu đó thôi! Hôm nay tao phải đóng đinh mày lên cột nhục nhã, để mày bị người đời khinh rẻ, mắng chửi!

Tô San San hung hăng đẩy cửa nhà ra, bước vội hai bước bật đèn lên, nhìn thấy đống quần áo vương vãi ngoài cửa phòng ngủ, tim cô ta đập thình thịch vì phấn khích.

Chưa kịp nhìn rõ là của ai, cô ta đã vội vàng lao tới mở cửa phòng ngủ, vừa thấy hai thân thể trắng bóc quấn lấy nhau dưới đất, cô ta tưởng kế hoạch thành công, liền nhắm mắt lại hét lên một tiếng chói tai rung trời.

Hai cô gái đi cùng cũng bị dọa giật mình, vội vàng chạy tới xem. Vừa nhìn thấy cảnh bên trong, cả hai cùng sợ đến mức che mặt hét toáng theo.

Rất nhanh, hàng xóm láng giềng đều bị tiếng hét kéo ra ngoài, ùn ùn kéo đến phòng khách nhà họ Tô. Khi thấy cảnh tượng trong nhà, ai nấy đều trợn mắt há mồm.

Tô San San quay mặt lại đối diện với đám người, vừa khóc vừa giận dữ không cam lòng nói: “Cháu… cháu thật sự không ngờ em gái mình lại làm ra chuyện như thế này. Cháu đau lòng lắm, con bé còn nhỏ như vậy… giờ chẳng còn trinh trắng nữa… sau này biết sống sao đây?”

“Chúng ta đều là hàng xóm nhiều năm, cháu xin mọi người, xin hãy nể tình con bé còn nhỏ, tuổi trẻ nông nổi, đừng truyền ra ngoài làm hỏng danh tiếng của con bé… dù gì sau này con bé còn phải lấy chồng…”

Mọi người bắt đầu nhíu mày, có người nhìn vào trong phòng với ánh mắt đầy chán ghét: “Nhỏ như vậy mà đã làm ra chuyện vô liêm sỉ thế này, thật là mất mặt!”

“Thật không ngờ, sao đứa nhỏ này lại ra nông nỗi này?”

“Thật sự làm bại hoại không khí khu người nhà của chúng ta, sau này con gái nhà khác lấy chồng kiểu gì nữa? Đúng là sao chổi!”



Người này một câu, người kia một câu, ai nấy đều thi nhau chỉ trích. Mặt ngoài Tô San San vừa lau nước mắt vừa thở dài, nhưng trong lòng lại sung sướng đến phát điên.

Nhìn xem! Đây chính là kết quả mà cô ta muốn. Tô Tiểu Tô, mong mày thích món quà tao tặng nhé.

“Ủa, sao mọi người lại tụ tập đông thế này? Có chuyện gì à?” Một giọng nói vang lên rõ to.

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại, thấy Tô Tiểu Tô đứng nguyên vẹn ngoài cửa, ai nấy đều sửng sốt không thể tin nổi.

Ngay cả mấy bà thím vừa mới mắng cô cũng lập tức cứng họng.

Đây là Tô Tiểu Tô thật sao? Vậy người phụ nữ trong phòng kia là ai?

Tô Tiểu Tô uất ức, hai mắt rưng rưng nhìn Tô San San, nói: “Chị gái tốt của em, từ khi chị bước chân vào nhà em, em luôn coi chị là ruột thịt. Vậy mà vừa rồi chị nói mấy lời gì thế? Đang yên đang lành, sao lại cố tình đổ nước bẩn lên người em? Không có bằng chứng mà hủy hoại trong sạch của em, phá hoại danh tiếng của em, chẳng phải là muốn ép em vào chỗ chết sao?”

Nói đến đây, Tô Tiểu Tô tung hết kỹ năng diễn xuất.

Đi con đường bạch liên hoa, khiến bạch liên hoa không còn đường để đi!

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)