Sau Khi Xuống Nông Thôn, Nữ Phụ Ác Độc Khiến Cả Thôn Run Lẩy Bẩy

Chương 3:

Chương Trước Chương Tiếp

Phải nói rằng nguyên chủ cũng là một người đáng thương. Mẹ ruột là cô gái mồ côi, yếu ớt, thân thể mảnh mai, vì khó sinh mà làm tổn thương thân thể, đến năm nguyên chủ mười hai tuổi thì qua đời vì bệnh.

Không bao lâu sau, cha ruột nhờ người giới thiệu cưới một người phụ nữ mang theo con gái riêng về làm mẹ kế. Bề ngoài thì nói là để chăm sóc nguyên chủ cho tốt.

Từ xưa tới nay, có mẹ kế thì ắt có cha kế, tổ tiên không lừa chúng ta đâu.

Ngoài mặt mẹ kế ngọt ngào dịu dàng, tỏ vẻ là người phụ nữ hiền thục, tràn đầy tình mẫu tử; sau lưng thì giày vò nguyên chủ không ngơi nghỉ.

Chị kế cũng chẳng tốt lành gì, liên hợp với bạn học ở trường để bắt nạt nguyên chủ.

Nguyên chủ cũng từng nhiều lần cố gắng phản kháng, vừa khóc vừa kể với cha, còn từng làm ầm ĩ ở nhà.

Nhưng khổ nỗi, nguyên chủ lại là một đứa ngốc nóng nảy, không có đầu óc, nói chuyện không đúng trọng tâm, căn bản không chơi lại được đám người ranh ma kia, thua hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng, dưới sự khiêu khích không ngừng của mẹ kế, cha của nguyên chủ càng ngày càng thờ ơ, thậm chí bắt đầu chán ghét cô ấy.

Hàng xóm xung quanh cũng chẳng ưa gì nguyên chủ, cho rằng cô ấy là đứa con gái bướng bỉnh, không biết điều.

Còn mẹ kế ấy à? Ai gặp cũng chỉ biết cảm thán: Làm mẹ kế thật không dễ dàng.

Lâu dần, tính cách của nguyên chủ trở nên càng lúc càng cực đoan.

Cho đến khi có thông báo từ trên đưa xuống: tất cả con cái không có việc làm đều phải đi xuống nông thôn.

Mẹ kế hốt hoảng, vắt óc tìm mọi cách nhờ cậy quan hệ, bằng mọi giá cũng phải kiếm cho con gái lớn của mình một công việc.

Nhưng đúng lúc then chốt này, muốn mua được một công việc, ít nhất cũng phải tốn bảy tám trăm đồng, mà cha của nguyên chủ chỉ là một công nhân bình thường trong xưởng đồ hộp, lương mỗi tháng được hơn hai chục đồng tiền, trong nhà đào đâu ra ngần ấy tiền?

Thế là, mẹ kế hiền lành kia nhắm tới nguyên chủ.

Nghe nói năm nay phó chủ nhiệm xưởng đồ hộp hơn bốn mươi, vợ chết mấy năm trước, còn có ba đứa con, đang muốn cưới vợ hai.

Mẹ kế lập tức tìm đến cửa, gợi ý một cuộc hôn nhân tốt đẹp cho nguyên chủ.

Tên phó chủ nhiệm kia vốn dâm đãng, vừa nghe nguyên chủ là gái mới lớn mới mười tám tuổi, liền không kìm được mà ngứa ngáy khó nhịn, cam đoan chỉ cần cưới được nguyên chủ thì sẽ đưa sính lễ ba trăm đồng tiền, còn hứa hẹn nâng đỡ cha của cô ấy.

Mẹ kế về nhà, lập tức ra sức tẩy não cha nguyên chủ. Không ngờ người cha ngu ngốc kia lại thật sự xiêu lòng.

Sợ nguyên chủ không chịu, cả hai định chơi chiêu ván đã đóng thuyền, muốn trực tiếp sắp đặt chuyện bắt quả tang gian díu tại giường, đến lúc đó dù nguyên chủ không muốn cưới cũng phải cưới.

Vì thế mà tối hôm nay, cha nguyên chủ không về nhà, ra ngoài uống rượu với người ta; chị kế thì đi xem phim với bạn bè, trong nhà chỉ còn nguyên chủ và mẹ kế.

Mẹ kế phá lệ nấu cho nguyên chủ một bát canh gà, thuận miệng nhắc đến chuyện hôn nhân. Nhưng còn chưa nói hết câu thì bị nguyên chủ từ chối thẳng thừng. Uống canh xong không lâu, nguyên chủ liền ngất đi, đến khi tỉnh lại thì đã là linh hồn của Tô Tiểu Tô vừa nhập vào.

Má nó!

Tô Tiểu Tô không nhịn được chửi thề, mới mở màn thôi mà đã gắt thế này sao?

Xem ra bát canh gà kia đã bị bỏ thuốc, không thì sao bây giờ đầu cô vẫn còn choáng váng như thế?

Tô Tiểu Tô nghiến răng, bấm mạnh vào mặt trong đùi mình một cái, cô suýt chút nữa rớt nước mắt.

Đau chết mất!

Cô đang cố gắng giữ tỉnh táo thì bỗng nghe thấy tiếng va chạm khe khẽ ở cửa.

Ngoài cửa lớn, Trình Xuân Hoa (mẹ kế) lập tức bịt miệng, khom người, không dám động đậy sợ con tiện nhân trong phòng nghe thấy.

Bà ta quay lại chỉ để xem chuyện kia đã thành công hay chưa. Tuyệt đối không thể có thêm sai sót, con gái bà ta còn đang chờ một công việc!

Tô Tiểu Tô cắn răng, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ, lặng lẽ mở hé cửa sổ phòng khách, vừa khéo thấy người mẹ kế tốt bụng kia đang dán tai vào cửa nghe ngóng.

Tô Tiểu Tô nhẹ nhàng bước tới cửa chính, đột ngột mở ra, túm chặt lấy mẹ kế, lôi thẳng vào nhà, vung tay đập một phát vào gáy khiến bà ta bất tỉnh ngay tại chỗ.

Cô khép hờ cửa lại, nhìn người đang ngất lịm trên đất, sau đó xoay xoay bàn tay, không ngờ sức lực của thân thể này lại không tệ, cô khá hài lòng với thể trạng hiện tại, còn mạnh hơn cả kiếp trước nữa.

Tô Tiểu Tô kéo mẹ kế vào phòng ngủ của nguyên chủ, ném thẳng xuống bên cạnh người đàn ông nhà quê kia.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)