“Điện hạ Minh Vương, ngài nghe thử xem, ngày nào cô gái ngoài kia cũng khóc lóc, vận khí của mọi người đều tệ hẳn đi. Không biết có phải bị cô ấy khóc cho xui luôn không nữa. Haizz… Cứ thế này mãi cũng không ổn đâu.”
Minh Vương nghe vậy thì nhíu mày, chẳng trách dạo này đánh bài cứ thua hoài, biết đâu thật sự là do con bé đó!
“Nếu các người làm việc đàng hoàng thì sao lại để xảy ra chuyện như vậy? Xảy ra thì cũng thôi đi, còn để người ta nắm được nhược điểm, có mất mặt không?”
Mặt mũi Minh Vương đầy khó chịu.
Phán Quan cười gượng, đúng là ông ta thèm cái túi phúc âm đó thật. Đợi khi Tô Tiểu Tô đi rồi, ông ta sẽ vào mộng báo cho ba mẹ cô một tiếng, chẳng phải đồ tốt vẫn là của mình sao?
“Điện hạ, địa phủ chúng ta còn có một cái gương chuyển sinh, vượt ngoài Lục Đạo. Hay là để cô ấy chuyển sinh luôn đi?”
Minh Vương ngửa mặt trợn mắt nói: “Cô bé chẳng có công lao gì, gương chuyển sinh đâu phải đồ dùng miễn phí?”
Phán Quan nghe thấy có vẻ có cửa, liền nịnh nọt: “Điện hạ, dạo này địa phủ thiếu nhân lực, hay là cho cô ấy đến dương gian giúp Đầu Trâu Mặt Ngựa thu hồn?”
Nghe vậy, trong lòng Minh Vương cũng thấy thoải mái hơn, ông ta vốn ưa mấy đứa chịu làm không cần trả công.
“Vậy thì xuống dưới sắp xếp đi!”
“Rõ!” Phán Quan cung kính cúi đầu lui xuống.
“Cái gì cơ?” Tô Tiểu Tô đang ngồi khóc trên bậc thềm nghe vậy thì không kịp lau nước mắt, nhảy dựng lên vì vui sướng.
“Cô không nghe nhầm đâu, chỉ là thân thể trước kia của cô đã bị thiêu mất rồi, nên không thể quay về thế giới cũ. Giờ chỉ có thể chuyển sinh sang chỗ khác thôi.” Phán Quan nói từ tốn.
Tô Tiểu Tô nghĩ: Chỉ cần đừng bắt tôi làm trâu làm ngựa là được, ông cho tôi chuyển sinh tới đâu tôi cũng chịu!
“Gia đình mới đó thế nào?” Tô Tiểu Tô tò mò hỏi.
“Cũng tốt!”
Tô Tiểu Tô: Tốt là được rồi.
Thế là cô lon ton đi theo Phán Quan.
Hai người đứng trước một chiếc gương đồng, hơi thở cổ xưa và uy nghi ngút trời ập tới, đè ép khiến người ta khó thở.
Phán Quan thi pháp mở gương chuyển sinh, ánh sáng vàng chói mắt đổ xuống như thác.
Phán Quan ho khẽ, chỉ vào cái túi phúc âm. Tô Tiểu Tô lập tức hiểu ý, tháo xuống đưa ngay cho ông ta.
“Đi đi!” Phán Quan điểm một tia sáng vào giữa trán Tô Tiểu Tô, rồi vung tay đẩy một cái.
Cả người Tô Tiểu Tô bị hút vào bên trong.
Phán Quan cầm bút sửa lại vài nét trên sổ sinh tử, rồi hơi chột dạ bước đi.
⸻
“Ư ưm…”
Đầu Tô Tiểu Tô đau như búa bổ, chỉ cảm thấy có thứ gì đó nặng trĩu đè lên người khiến cô không tài nào thở nổi.
Cô mơ màng mở mắt thấy một gã đàn ông trạc bốn mươi, đầu hói, mặt béo như heo đang đè lên mình!
Tô Tiểu Tô hoảng loạn trợn tròn mắt, rùng mình một cái, lập tức giơ chân đạp thẳng vào giữa háng người đàn ông, rồi tung luôn một cú móc phải vào thái dương!
Người đàn ông chưa kịp hét thảm thì đã lăn ra bất tỉnh.
Tô Tiểu Tô cố nén cảm giác chóng mặt, đẩy mạnh người đàn ông ra, rồi thở hổn hển, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Không phải mình đầu thai rồi sao?
Tên nhà quê này là ai?
Tô Tiểu Tô gắng gượng ngồi dậy, lắc đầu thật mạnh để giữ tỉnh táo.
Đột nhiên cơn đau nhức dữ dội ập đến, một loạt ký ức xa lạ tràn vào đầu cô.
Cô ôm lấy đầu, ra sức đập, muốn giảm bớt cơn đau dữ dội đó.
Vài phút sau, đau đớn tan biến. Tô Tiểu Tô đã hoàn toàn tiếp nhận ký ức của thân thể này.
Tên của thân thể này… cũng là Tô Tiểu Tô.
Nhưng khác với danh xưng tiểu thư nhà họ Tô trong kiếp trước, cái tên “Tô Tiểu Tô” ấy là để thể hiện địa vị duy nhất của cô với tư cách người thừa kế. Còn cái tên của thân thể này lại là kết quả của một người cha trọng nam khinh nữ lười đặt tên, nên để họ Tô, tên Tiểu Tô cho có lệ.