“Hu hu…”
Tiếng gào khóc chói tai vang vọng khắp đường Hoàng Tuyền.
Đội linh hồn vốn an tĩnh nay trở nên náo động, đám quỷ sai đồng loạt trợn mắt.
Tô Tiểu Tô ngồi ngoài phòng thẩm phán, đau lòng đến tột độ, cô khóc lóc thảm thiết.
“Đừng khóc nữa, nào, ăn cái đùi gà đi, nghỉ chút đã.” Phán Quan ngồi xuống bậc thềm, dùng khuỷu tay huých nhẹ vào Tô Tiểu Tô, đưa qua một cái gà quay.
Nhìn cái đùi gà đang bốc khói trước mắt…
Tô Tiểu Tô thu lại khí thế, tủi thân bĩu môi, xé lấy một cái đùi gà, hít hà bằng cái mũi nhỏ.
“Ông lại nhận hối lộ à?”
Phán Quan nghe thế hoảng hốt run tay, suýt làm rơi con gà trên tay, vội đưa tay bịt miệng Tô Tiểu Tô, nhưng bị cô ghét bỏ né ra.
“Suỵt suỵt, đừng nói bậy, đây là lễ vật cúng tôi.”
Tô Tiểu Tô trừng mắt: ông là phán quan ngàn năm, không thân không miếu, lễ vật ở đâu ra?
“Cô bé, lần trước cái món gan ngỗng gì gì đấy ngon hơn đùi gà nhiều.” Phán Quan xoa tay, cười toe toét nói.
“Ông cho tôi đầu thai làm người, tôi sẽ cho ông.”
Mỗi linh hồn đều có một cái túi phúc âm, mỗi khi người thân trên dương gian cúng tế đều sẽ gửi đồ xuống vào cái túi đó.
Nhưng ở địa phủ ngoài đường luân hồi thì chỉ có luyện ngục, lấy gì tiêu xài?
Vì vậy đống vàng mã được đốt chỉ toàn là giấy vụn, chẳng có tác dụng gì, chỉ có đồ cúng mới là thứ thật sự có giá trị.
Ba mẹ cô rất hào phóng, mỗi ngày đều gửi toàn cao lương mỹ vị, lại còn là những món cô thích ăn.
“Thế thì sao được?” Phán Quan vội vàng xua tay.
“Sao lại không được?” Tô Tiểu Tô tức giận hỏi lại.
“Kiếp trước cô sinh ra trong hào môn thế gia, hưởng hết vinh hoa phú quý, lại được yêu thương hết mực, kiếp này làm sao còn được làm người nữa, chẳng lẽ không để người khác sống à!”
“Có phải tôi muốn hưởng đâu, là các người bắt tôi hưởng, sao lại đổ lỗi lên đầu tôi?” Tô Tiểu Tô lớn tiếng phản bác.
Phán Quan nghẹn lời.
Nhìn nữ quỷ nhỏ đang tức phồng má như cá nóc, Phán Quan dịu giọng xuống: “Thì… thì cô yếu ớt như vậy, chúng tôi để cô đầu thai vào thân thể khỏe mạnh hơn được không?”
Không nhắc thì còn đỡ, vừa nghe xong Tô Tiểu Tô như muốn nổ tung.
“Vậy các người định cho tôi đầu thai làm trâu à?” Thật là nằm mơ, cô có chết lần nữa cũng không làm đâu.
“Kiếp trước cô là mệnh phú quý, kiếp này phải là mệnh lao lực; kiếp trước thân thể cô yếu, kiếp này phải là thân thể khỏe mạnh, theo quy định của địa phủ, cô phải đầu thai vào súc sinh, làm trâu. Đây là chuyện tốt mà, rất công bằng và hợp lý.”
Phán Quan tận tình khuyên nhủ, ông ta cũng muốn giúp cô, nhưng quyền lực không đủ lớn…
“Chuyện tốt thế sao ông không nhận lấy? Còn quy định? Sao ông không theo quy định mà câu hồn tôi đúng giờ, để tôi chết sớm hơn một tiếng đồng hồ, hu hu hu…”
Phán Quan im lặng…
Tất cả là lỗi của Đầu Trâu Mặt Ngựa hôm đó không có việc gì lại đi uống rượu, nếu không thì đâu ra nông nỗi này.
“Trời ơi, đừng khóc nữa, tôi sợ cô luôn rồi, lần sau tôi sẽ cố xin xỏ Diêm Vương một phen, được chưa.”
Nghe vậy, trong lòng Tô Tiểu Tô bắt đầu tính toán, quyết định tung đòn mạnh.
“Ông chỉ cần lo xong chuyện này, tôi sẽ đưa túi phúc âm của tôi cho ông.”
Hai mắt Phán Quan sáng rực: “Được! Ta sẽ cố hết sức.”
Thật là tốt quá đi! Vậy chẳng phải sau này ngày nào ông ta cũng có đồ ăn ngon rồi sao?
Tô Tiểu Tô hào phóng vung tay, đưa ra một phần gan ngỗng kiểu Pháp, một phần bánh pudding sô-cô-la trứng cá muối, một phần bạch tùng lộ*.
*Bạch tùng lộ là một món tráng miệng mát lạnh.
“Cầm đi ăn đi! Đừng quên chị Mạnh Bà nhé.”
Vài ngày sau, Diêm Vương quay về với khuôn mặt đen như than.
Phán Quan nhìn thấy, liền biết đại ca lại thua tiền rồi.
Ánh mắt Phán Quan bắt đầu xoay tròn...