Tiêu Bạch Lê tiếp tục vô tội nhìn ông ta, “Ta chưa nói ông là giày rách, chưa nói ông so với cỏ cây còn rẻ mạt hơn, ta nói Cát tiểu nương. Cát tiểu nương coi thứ gì đó như bảo vật, nương của ta lại ghê tởm nó.”
Tiếp theo nàng ấy nhún vai, “Nếu ông thật sự muốn nghĩ chính mình thành như vậy, ta đây cũng không có cách nào khác.”
Tiêu Nguyên Thạch nghẹn họng, “Ngươi, ngươi quả là hư không tưởng nổi.”
Ông ta thật sự không nên đón người mang về, hiện tại ông ta hối hận sâu sắc.
Làm khách cái rắm, hai nghiệp chướng này chính là cố ý tới tìm lỗi rồi đối phó với bọn họ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây