----
Tống Hoài Châu biết cô vợ nhỏ này của mình mặc dù ngày thường hay làm nũng, nhưng khi có chuyện thì vẫn rất có quyết đoán, nghe thấy giọng điệu tin tưởng và kiên định của cô như vậy, anh không khỏi cảm động.
Anh kéo Đường Tâm tới ngồi lên trên đùi mình, hai tay ôm lấy cô, cọ cọ đầu vào cổ cô: “Vợ à, làm sao bây giờ, còn chưa rời đi mà anh đã cảm thấy rất nhớ em rồi.” Vô cùng không nỡ rời xa cô.
Chẳng trách người ta lại nói núi cao sông dài, em mới là cố hương anh có thể trở về, núi cao đường xa, nơi có vợ chờ mới là nhà của anh.
Sao anh nỡ rời đi đây?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây