“Mẫu hậu, mẫu hậu.” Hạ Tiêu Dực nước mắt lưng tròng chạy tới, nắm lấy tay Tạ Thanh Dao: “Hu hu hu.”
Giây lát, cậu bé mới chú ý tới Hạ Tranh đang xử lý công vụ, lại nhỏ giọng gọi “Phụ hoàng”, sau đó quay đầu về phía Tạ Thanh Dao, tiếp tục rơi hạt đậu vàng.
“Hu hu hu.”
Tạ Thanh Dao chỉ cảm thấy mu bàn tay ướt đẫm, dở khóc dở cười hỏi: “Dực Nhi, xảy ra chuyện gì?”
Sao cảm giác giống như trời sập vậy?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây