Nến đã cháy hết.
Phía chân trời nổi lên ánh sáng bàng bạc.
“Hạ Kỳ Quân ta rất buồn ngủ, đừng, đừng… dính chặt như thế.” Tạ Thanh Dao mơ mơ màng màng nói.
Nghiêng đầu quay lưng về phía Hạ Tranh, chăn mền phủ lên trên đầu.
“Ngủ đi.” Giọng nói của Hạ Tranh nhẹ như sương mù, dịu dàng một cách lạ kỳ, lại ôm nàng càng chặt hơn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây