Cố Khanh Viện yên tĩnh ngoan ngoãn ngồi một bên, đầu ngón tay liên tục ma sát nắp chung trà.
Nàng ta mím môi, một lúc sau mới nói thầm với người bên cạnh, giọng nhỏ như tiếng ruồi muỗi kêu.
“Thanh Dao biểu tỷ rất hào phóng.”
“Cảm ơn cô cô.” Tạ Tuấn Du và Tạ Du Nhi dùng tay áo đựng mấy hạt đậu vàng kia, vô cùng vui vẻ chạy đi.
Mẫu thân của bọn họ cũng nhanh chóng đuổi theo, để tránh cho hai đứa nhỏ ngốc này coi hạt đậu vàng này là đồ chơi rồi vứt ở góc nào đó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây