Kể từ đó, buổi sáng có đôi nghi Khương Thanh Dao sẽ ngồi vào ghế mà hắn ngồi, trong tay cầm bút của hắn, viết viết vẽ vẽ trên sách.
Bọn họ xài chung một cái ghế, bàn và bút, trong lúc vô hình cũng có vẻ thân thiết hơn rất nhiều.
Buổi tối khi đại nhân xử lý công vụ, Khương Thanh Dao cũng sẽ ngồi ở trường kỷ bên cạnh đọc sách, thời gian bọn họ ở chung lại nhiều hơn.
“Chậc chậc, đại nhân, ngài có nhiều ý đồ xấu xa thật đó.” Khê Phong nhe răng lèm bèm, hạ thấp giọng không dám để cho Hạ Tranh nghe được.
Hạ Tranh đẩy cửa đi vào, lập tức nhìn thấy Khương Thanh Dao đang nằm trên bàn sách, tóc rối tung, vẻ mặt có chút buồn rầu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây