“Giai Giai, em đừng hờn dỗi nữa, em nên hiểu ý của anh.” Quan Giang thở dài nói: “Em rời khỏi môi trường công sở nhiều năm như thế, không có lý lịch, muốn tìm một công việc tốt về cơ bản là không thể, rời khỏi gia đình này, chất lượng sống của em phải duy trì kiểu gì? Đã quen với sơn hào hải vị, còn có thể chịu đựng ăn trấu nuốt rau sao? Em cũng đừng buồn nữa, trước đây là anh sai, sau này anh nhất định sẽ dốc sức làm một người cha tốt, một người chồng tốt, các con còn nhỏ, đừng để chúng biết chuyện này.”
“Cho nên đây chính là lý do anh trắng trợn phản bội gia đình sao, dù sao thì tôi cũng là một dây tơ hồng sống ký gửi anh, cho dù anh phạm lỗi tôi cũng không thể làm gì, chỉ có thể chấp nhận?” Hứa Giai hỏi ngược lại, vành mắt không nhịn được nóng lên, cho dù trong lòng đã buông, sự tàn nhẫn của hiện thực vẫn sẽ khiến cô ấy buồn, cô ấy cúi đầu lấy hết các giấy từ trong ngăn kéo sải bước đi ra phòng sách, lúc đi ngang qua Quan Giang, hung hăng đụng anh ta một cái.
Có lẽ là nỗi bi phẫn giúp cô ấy mạnh mẽ lên, cú va đó lại trực tiếp đẩy ngã Quan Giang cao hơn 1m8 xuống đất, Quan Giang vốn muốn ngăn cô ấy, hoàn toàn không ngờ mình sẽ bị đẩy ngã, ngồi trên đất đơ ra, một lúc sau mới cảm thấy lưng đau buốt.
Hứa Giai không dừng lại, đi thẳng tới cửa, ngay cả áo khoác cũng không cầm, xách túi đi dép lê chạy ra ngoài.
Cô ấy không muốn ở lại căn nhà này một phút giây nào nữa, ở thêm một giây đều giống như đã chịu ân huệ của anh ta. Mà những hi sinh và bỏ ra của cô ấy cho cái nhà này tựa như đều cho chó ăn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây