Xuân Thập còn vì vậy mà nhận được một danh hiệu đồ tể mặt ngọc,sau khi anh biết danh xưng này đã vô cùng ghét bỏ, rất bất mãn, đặc biệt là sau khi bị các thôn dân như Đế Giang, Bạch Trạch cười nhạo một phen, anh càng thêm bất mãn: “Các người còn có lương tâm không, ngày nào tôi cũng mổ lợn giết bò cho ai ăn? Hừ! Sau này đừng trông mong tôi làm gì cho các người ăn nữa!”
Đế Giang vội vàng trấn an nói: “Tiểu Thập, đừng tức giận, mọi người là khen cậu đẹp trai. Nói ra bây giờ tiếng tăm của cậu còn lớn hơn cả tôi, biết đủ đi.”
Xuân Thập cười lạnh một tiếng, ai thèm những hư danh vô dụng đó, có thể bổ giúp anh thêm vài cây củi hay là bắt thêm vài con lợn rừng, gà rừng không?
Người theo chủ nghĩa thực dụng như Xuân Thập xoay người tới ngoài cửa bổ củi.
Ôn Cố ôm gói hàng mới nhận đi vào trong viện, vừa hay thấy anh từ trong nhà đi ra, vẫy tay nói: “Giúp tôi lấy cái kéo để bóc hàng chút.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây