Bởi vì khí tràng đáng sợ và đao công kinh người của Xuân Thập, đám phóng viên không dám suồng sã, an phận ngồi xổm ở ngoài viện đợi Tất Phương ra.
Hồ Hải Bình nhìn Xuân Thập một lúc, ánh mắt sáng trưng, anh ta to gan đi vào viện, bày tỏ thân phận và mục đích, thái độ vô cùng chân thành: “Chào cậu, tôi thấy đao công của cậu rất lợi hại, thủ đoạn bào đinh xẻ bò có thể nói là điêu luyện, không biết đã luyện bao nhiêu năm, có phải là tuyệt học gia truyền không?”
Xuân Thập ngẩng đầu nhìn Hồ Hải Bình, động tác trên tay vẫn không dừng lại, cho dù không nhìn, lưỡi dao vẫn chuẩn xác rơi trên mỗi một đường vân thịt, từng miếng sườn bò được cắt xuống ngay ngắn: “Đã luyện rất nhiều năm rồi, bất tri bất giác mày mò ra, quen tay hay việc.”
Nếu tính từ ngày đầu tiên xuống bếp, gần năm trăm năm rồi.
Hồ Hải Bình đối mặt với anh ở cự ly gần, không khỏi sinh lòng cảm thán, chàng trai này sinh quá khéo, dáng vẻ đường hoàng khí độ bất phàm, cho dù cầm dao chặt xương cũng không hề thô lỗ dã man gì. Hơn nữa anh cũng không khó tiếp cận như trong tưởng tượng, ít nhất hỏi sẽ trả lời, là chàng trai rất lịch sự.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây