Lái xế hộp nhỏ đơn giản rời khỏi làng du lịch, Vương Hiển lắc đầu cảm khái một lúc, bỗng nhiên cảm thấy Tiêu Anh Tuấn lựa chọn ở lại đây làm việc có lẽ là một quyết định vô cùng chính xác. Với tay nghề của trưởng thôn, còn có mấy thôn dân khí độ bất phàm kia, nơi này sớm muộn cũng sẽ phát triển thôi.
Ở trong viện, Ôn Cố bỗng nhiên cảm nhận được một luồng linh khí dâng tới chỗ mình, cô ngẩn người, nghĩ tới Vương Hiển vừa rời đi, trong lòng vỡ lẽ.
Tất Phương vừa hay từ ngoài cửa đi ngang qua, biết được lưu động của luồng linh khí đó lập tức dừng lại nhìn, nghiêm túc mà thành khẩn khích lệ nói: “Trưởng thôn, buổi sáng tôi tới núi sau nhìn một chút, hình như Huyết Ngô Đồng sắp tái sinh rồi, cố lên!”
Lúc này, Đế Giang và Bạch Trạch bỗng nhiên từ trên tường viện ló đầu ra: “Trưởng thôn cố lên!”
“…” Ôn Cố lập tức cảm thấy rất áp lực: “Mọi người đừng như vậy, tôi sẽ cố hết sức.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây