Vương Hiển kinh ngạc nhìn miệng và cuống họng của ông ấy một lúc, chỉ từng nghe ăn nho không phun vỏ, hóa ra còn có người ăn anh đào không nhả hạt! Vương Hiển nhất thời không biết nên nói gì mới được, chần chừ một lúc nói: “Ông ăn ít lại một chút, hạt không thể tiêu hóa…”
Kỳ Lân cười, ra hiệu anh ta cũng ăn thử: “Anh đào và dâu tây bây giờ rất ngon, cậu nếm thử.”
Vương Hiển tiện tay cầm quả dâu tây, dâu tây này không biết là giống gì, kích thước rất lớn, một quả bằng cả một bàn tay anh ta, thoáng nhìn giống như lê, táo, ngửi cũng rất thơm. Nhưng dựa theo kinh nghiệm mà nói, dâu càng to vị càng nhạt, quả nào cũng lớn như vậy, ăn vào đoán chừng không khác gì nước.
Nghĩ như vậy, Vương Hiển tùy ý cắn một miếng, tư vị ngọt ngào thơm ngát lập tức bùng nổ ở đầu lưỡi, bá chiếm tất cả vị giác, ngay cả hơi thở cũng biến thành hương dâu tây.
Ngon quá đi! Vương Hiển ăn rồi kinh ngạc trừng to mắt nhìn dâu tây, không tin lại cắn một miếng, vào miệng vẫn ngọt ngào thơm ngát, đầy ắp nước. Ăn xong dâu tây, anh ta lại ăn anh đào, chuối, quýt, phát hiện đều rất ngon, không khỏi tò mò hỏi: “Ông ơi, trái cây ở chỗ ông đều chọn mua ở đâu vậy?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây