Xuân Thập vặn vặn cổ: “Đã sớm nói với cô núi Ngô Đồng là một trận pháp thiên thiên, nó tự thành một thế giới, có biển rất bình thường, làm gì phải kinh ngạc kỳ lạ như thế.”
Rời khỏi vách núi, hai người đi tới đỉnh núi, vị trí giữa đỉnh núi có một cây đại thụ che trời quỷ dị, toàn thân màu đỏ máu vô cùng nổi bật. Cây đại thụ này trông cao to, nhưng trạng thái sức khỏe lại rất kém. Trên tán cây xum xuê rậm rạp gần như không còn mấy chiếc lá, chỉ có cành khô đủ loại hình thái đan xen nhau, trơ trụi cực kỳ thê thảm, mà thân cây to lớn đã khô gần ba phần tư, chỉ có phần gần rễ cây còn giữ được sức sống ngoan cường, giãy giụa sắp chết.
Ôn Cố đứng dưới gốc cây nhìn rất lâu, cảm thấy chấn kinh vì sức sống của nó: “Đây là cây gì, hình như chưa từng thấy.”
“Nó tên Huyết Ngô Đồng, là mệnh môn của núi Ngô Đồng.” Xuân Thập giải thích: “Cũng có thể gọi là trận nhãn, tất cả nguồn sống của núi Ngô Đồng đều vì nó mà có, một khi nó hoàn toàn khô héo, núi Ngô Đồng sẽ không còn tồn tại nữa.”
Có chuyện gì khiến người ta mất mác hơn nghèo, đại khái chính là một khoản tài sản khó khăn lắm mới có được, kết quả chưa vui được bao lâu đã được thông báo rằng khoản tài sản này sẽ nhanh chóng biến mất. Ôn Cố quay đầu nhìn Xuân Thập, cười còn khó coi hơn khóc: “Anh đang đùa à?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây