“Qua đây uống.” Phu Gia vẫy tay với Lâm Túc, chỉ hồ vảy rồng.
Lâm Túc xanh mặt, nếu không nhìn thấy quá trình chế tác thì thôi, anh ta tận mắt nhìn thấy bát vật thể dạng hồ không rõ này sinh ra như thế nào, nào còn có dũng khí uống vào.
“Nhất định phải uống như thế này sao? Có thể nấu lên chút hoặc thêm đường gì đó không?”
Phu Gia không thèm nghe đã vung tay, thúc giục nói: “Bớt nói nhảm, mau uống đi, thuốc này tiếp xúc với không khí lâu sẽ tan mất dược tính, không có lọ thứ hai đâu.”
Lâm Túc lập tức không dám chần chừ, bước hai bước tới trước bàn, bưng bát lên nhắm chặt hai mắt đổ vào trong miệng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây