Nghĩ mãi nghĩ mãi, Xuân Thập dần trống rỗng đầu óc, lúc đang rất buồn ngủ, một tiếng “răng rắc” giòn tan từ bên cạnh truyền tới.
Anh trở người ngồi dậy, ánh mắt trong veo, nhìn chằm chằm tình huống bên trong máy ấp trứng.
Chỉ thấy vỏ trứng màu hồng từ bên trong nứt ra một vết rạn không đồng đều, một cái mỏ chim non hồng nhọn hoắc từ trong khe nứt ló ra, nhanh chóng đục ra một cái lỗ to cỡ nắm tay trên vỏ trứng. Sau đó một cái đầu lông mượt mà từ bên trong chui ra, đôi mắt nhỏ tròn vừa hay chạm vào ánh mắt của Xuân Thập, hai bên đều ngơ ngác.
Ngay sau đó, cái đầu nhỏ mướt mát vèo một cái rụt về trong vỏ trứng bất động, Xuân Thập sờ mũi, chần chừ có nên mở máy ấp trứng ra không. Nghe nói gia cầm vừa mới phá vỏ đều rất yếu, tốt nhất là ở bên trong môi trường ấm áp mấy ngày thích ứng với môi trường bên ngoài vỏ trứng rồi thả ra, nhưng phượng hoàng là thần điểu, chắc không khác gì với gia cầm bình thường…Nói qua nói lại, không phải phượng hoàng sao, sao vừa nãy trông giống như một con gà con?
Xuân Thập xoắn xuýt một lúc, vươn tay vỗ vào máy ấp trứng: “Thập Nhất, đừng trốn nữa, ra ngoài kêu một tiếng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây