Lần này động tĩnh do Ôn Cố gây nên vô cùng lớn, lửa cháy hừng hực chiếu sáng cả vùng trời đêm, thôn sáng như ban ngày, nhiệt độ cực cao, tuy thời gian kéo dài rất ngắn ngủi nhưng vẫn thu hút sự chú ý của phần lớn du khách thức khuya. Có người lập tức báo phòng cháy chữa cháy, có người kinh hoảng mặc đồ ngủ chạy vào viện, còn có người chụp khoảnh khắc đó đăng lên mạng cầu cứu…sự việc nhanh chóng lên men truyền ra ngoài.
Hàn Tú và Lâm Túc dựa theo hướng ánh lửa tìm tới chỗ ở của Phu Gia, khi đó Ôn Cố đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn một quả trứng vàng to bằng vali 20 tấc ở tại chỗ, Xuân Thập đang nhìn trứng ngẩn ngơ, Phu Gia cũng mang dáng vẻ chưa hồi thần, trên người hai người đều có dấu vết bị lửa liếm qua, lúc này mái tóc dài thẳng màu trắng của Phu Gia trở nên vừa xoăn vừa xù, giống như đã tạo mẫu mới, khỏi phải nói, rất đẹp.
“Trưởng thôn đâu, chị ấy như thế nào rồi? Có cần đưa đi cấp cứu không?” Hàn Tú đi vào viện, nhìn quả trứng vàng to tướng kia, nghi vấn trong đầu quá nhiều, nhất thời không biết hỏi từ đâu: “A, đúng rồi, ánh lửa vừa nãy là chuyện gì vậy? Tôi thấy rất nhiều người chạy ra xem, mọi người đều rất hoảng sợ…”
Xuân Thập không quan tâm cô ấy, anh nhíu mày, bỗng dưng giơ tay lên đặt lên vỏ trứng vàng rực, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhấn một cái, trứng vàng khẽ lảo đảo, trông vô cùng ngốc nghếch. Ngoài thể hình khá to, màu sắc khá đặc biệt, trông không khác gì trứng gà trứng vịt bình thường.
Phu Gia ở một bên nhìn tới suýt chút đổ mồ hôi lạnh: “Cậu cẩn thận một chút, đừng đập vỡ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây