Xuân Thập thấy sắc mặt cậu ấy không đúng, nhìn trong chậu còn một nửa bát đũa, lập tức nói: “Đương nhiên là Côn Bằng, không phải anh ta não tàn sao?”
Bạch Trạch khựng lại, độ cong khóe miệng hơi dương lên, gật đầu tán đồng nói: “Đương nhiên là não tàn.”
Ôn Cố: “…”
Ôn Cố quay người vào bếp, vừa vào cửa đã ngửi được một mùi thơm, trong nồi còn đang ủ cháo và đồ ăn kèm, hiển nhiên là để phần cô.
Ăn xong bữa sáng, Ôn Cố bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn ngủ, lập tức lấy thuốc Phu Gia đưa uống một lọ, cảm giác buồn ngủ và mệt mỏi lập tức lui đi. Cô vẫn còn sợ hãi bỏ hết toàn bộ thuốc còn lại vào trong túi tiện lấy ra nhất, thứ này có được không vậy, lẽ nào phải một ngày ba bữa uống đúng buổi, uống cả đời?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây