Ôn Cố tưởng anh vừa ăn no lười vận động nên tùy anh. Thu hồi ánh mắt, cô thầm quan sát Hàn Tú, thăm dò: “Phải rồi, em nhắc tới muốn tìm cha mẹ ruột trong tin nhắn, có chỗ nào cần giúp không? Thôn bọn chí sẽ cố hết sức giúp mỗi một người có duyên giải quyết phiền não, em có chỗ nào khó cứ việc nói với chị.”
Động tác nhặt rau của Hàn Tú khựng lại, sau đó như không có việc gì nói: “Bây giờ em đã thay đổi suy nghĩ rồi, so với việc lãng phí thời gian tìm kiếm, chi bằng cố gắng phát triển sự nghiệp, đưa mình đứng ở chỗ cao, đứng ở nơi khiến họ ngước nhìn, tới lúc đó không cần em tốn sức tìm, chỉ cần họ còn nhớ em, nhất định sẽ tới tìm em.”
Ôn Cố nghe vậy lập tức hiểu dự tính của cô ấy, cô ấy đã nghĩ thông, từ bỏ việc nhận cha mẹ ruột, định chuyên tâm làm sự nghiệp của mình.
Như vậy cũng tốt, so với việc đi tìm họ tự chuốc nhục, chi bằng một mình sống vui vẻ.
“Vậy em nhất định phải cố lên.” Ôn Cố khích lệ cô ấy: “Phải rồi, sau này nhớ thường tới đây chơi, phong thủy của thôn bọn chị tốt, phúc tinh bao phủ, em thường xuyên tới nói không chừng rất nhanh sẽ có thể đi lên đỉnh cao cuộc đời.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây