Đối với những gì Hàn Tú gặp phải, Ôn Cố cô cùng đồng cảm, tuy bản thân cô là đứa trẻ lớn lên trong viện phúc lợi, nhưng ít nhất có một bà viện trưởng thật lòng yêu thương cô và cô nhi khác, hơn nữa bây giờ cô còn có một đám thôn dân đáng yêu, nghiêm túc tính toán, Xuân Thập cũng là một nửa người thân. Hàn Tú khá đáng thương, cha mẹ ruột và cha mẹ nuôi đều không thích cô ấy, từ nhỏ đã chưa từng trải qua cảm giác được người khác yêu thương.
Nhìn thấy Hàn Tú trải qua giấc mơ đó, vẫn có thể giữ được dáng vẻ ngoài mặt này, Ôn Cố ngoài đồng cảm còn có thêm thương xót.
Đây là một cô gái kiên cường.
Cô đứng dậy chào Hàn Tú: “Đừng đi vội, ở lại ăn bữa sáng đi, chị đặc biệt chuẩn bị cho em một phần ăn sáng.”
Hàn Tú thấy cô đã bưng khay đồ ăn ra nên cũng không từ chối, nói cảm ơn rồi ngồi xuống ăn cùng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây