Lúc này Côn Bằng đang đói, trước đây bụng rỗng còn đỡ, không tính là cực kỳ khó chịu, sau khi ăn chút đồ ngược lại càng đói, nhìn ngỗng trắng lại không nhịn được chảy nước dãi, anh ấy tưởng tượng ra mùi vị của ngỗng nướng, nuốt nước bọt dời tầm mắt nghiêm túc lẩm bẩm: “Hổ dữ không ăn thịt con, hổ dữ không ăn thịt con…”
Ôn Cố nghe rất rõ, trên đầu treo hắc tuyến: “Nếu anh thật sự không chịu nổi thì tới hồ bắt mấy con cá, tôi làm cá nướng cho anh ăn.”
“Tôi đi ngay!” Côn Bằng lập tức chạy ra, bóng lưng vạm vỡ chạy trên đường nhỏ trông vô cùng vui vẻ.
Xuân Thập rửa bát xong quay về bên cạnh Ôn Cố, vừa hay bắt kịp Lâm Túc kể chuyện thú vị hồi bé của mình, tài ăn nói của anh ta rất tốt, một câu chuyện trốn luyện thư pháp đơn giản được anh ta kể sống động thú vị. Ôn Cố cười không khép miệng, chút bài xích lúc đầu đã sớm biến mất, Tiểu Đồng và Hồ Điệp không biết từ khi nào đã xúm lại, cũng nghe say sưa.
Xuân Thập đen mặt ngồi xuống, không hiểu lười biếng có gì buồn cười, không phải nói người cần mẫn là quang vinh nhất? Anh nhẫn nại một lúc, kéo gấu áo của Ôn Cố: “Ngày mai trong thôn bận không, không cần tới trường lái hàng ngày, tôi có thể ở trong thôn làm việc.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây