Không cần anh nói, chỉ ngửi mùi thôi cũng khiến Lâm Túc biết hai dĩa đồ chiên này nhất định rất ngon. Anh ta do dự một chút, đến hồ nước rửa tay, lại đến nhà bếp tìm đôi đũa, chọn lựa kỹ càng một phen, gắp ra một viên màu vàng có hình dạng đều đều từ trong số đó, chậm rãi cắn một miếng, khép hờ mắt tỉ tỉ thưởng thức tư vị bên trong, một hồi lâu, nghiêm túc đánh giá: “Rất ngon.”
“Ha ha, hiếm khi nghe cậu nói câu rất ngon.” Quý Thịnh cười nói: “Đợi cậu ăn cơm trưởng thôn nấu, đoán chừng đi về sẽ ăn không trôi cơm nữa.”
Lâm Túc vô cùng kén chọn ở phương diện ăn uống, bình thường nghe anh ta nói nhiều nhất là “bình thường”, “cũng tạm”, “có chút cải tiến”…rất ngon chắc chắn là một đánh giá rất cao.
Hai người đang ăn, Ôn Cố kết thúc công việc trở về, cô còn đang mặc quần áo lúc làm việc, quần dài áo dài tay rộng rãi đơn giản, tiện làm việc lại chịu bẩn, tóc dài buộc thành búi trên đỉnh đầu, mát mẻ tự nhiên.
“Anh Quý về rồi? Vị này là?” Ôn Cố thấy trong viện có thêm một chàng trai xa lạ, tò mò hỏi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây