Lâm Túc thích chơi cũng thích ăn, nhưng chưa từng lên mạng theo dõi tin tức ở phương diện du lịch ăn uống, bạn bè của anh ta trải khắp thế giới, bình thường đến đâu chơi cũng có dân bản xứ dẫn chơi thỏa thích, không cần tự chuẩn bị, vì vậy thật sự không biết gì về làng du lịch Thần Thú.
“Vậy sao, vậy hôm nay tôi có phúc ăn rồi?” Anh ta vừa đi vừa quan sát xung quanh, ánh mắt mới lạ từ trên từng miếng gạch miếng ngói của thôn lướt qua, sắc trời đã sớm tối lại, trên cổng của mỗi căn viện đang treo đèn tỏa ra ánh sáng dịu dàng, chiếu sáng màn đêm nặng trịch.
Thời gian không còn sớm, trong thôn vẫn rất náo nhiệt. du khách tản bộ dưới trăng nườm nượp, trai gái trẻ thành cặp thành đôi dắt tay xách đèn lồng đi dưới mái hiên, còn có không ít cô gái mặc hán phục, âu phục,…kết thành nhóm đi qua từ trên con đường nhỏ. Lâm Túc nhìn cảnh trí của thôn tới xuất thần, đồng thời ánh nhìn của du khách xung quanh cũng lần lượt rơi trên người anh ta, có mấy cô gái xinh đẹp dừng lại gần đó nhìn anh ta, thì thầm bàn tán về tướng mạo, vóc dáng và cách ăn mặc của anh ta, giống như muốn tới gần xin phương thức liên lạc của anh ta.
Quý Thịnh lập tức chú ý tới, kéo Lâm Túc chạy nhanh.
Từ nhỏ đã như vậy, chỉ cần có Lâm Túc bên cạnh, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên người Lâm Túc, cho dù bây giờ anh ta đã trở thành ngôi sao cũng vậy, chỉ cần đứng bên cạnh Lâm Túc, anh ta rất dễ bị cướp đi sự nổi bật. Tên Lâm Túc đó trời sinh đã giống như một viên kim cương, rực rỡ chói mắt, nổi bật bức người.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây