Đối mặt với ánh mắt vừa tò mò vừa mong đợi của Quý Thịnh, Tất Phương không biết sao lại đột nhiên muốn trêu anh ta, thế là cũng bắt chước anh ta nhìn xung quanh, tới gần anh ta nói nhỏ: “Nếu anh đã biết được bí mật của tôi, vậy thì đừng hòng rời khỏi thôn, sau này ở lại làm nô lệ cho tôi, hầu hạ tốt thì có cá ăn. Nếu anh dám bỏ chạy, tôi sẽ cắt đứt gân chân của anh, nhốt anh ở núi sau.”
“…” Mới đầu Quý Thịnh nhìn thấy Tất Phương tới nên rất căng thẳng, đặc biệt là khi cảm nhận được hơi ấm tỏa ra trên người chị ấy, nhịp tim càng tăng nhanh, kết quả lời nói của chị ấy giống như một chậu nước đá giội từ trên đầu xuống, giội bay chút rung động trong tim, chỉ còn lại hối hận và hoảng sợ.
Thật sự không nên vạ miệng, dựa theo cảnh chị ấy bắt cá vừa nãy, hiển nhiên thân thủ bất phàm, lỡ như thật sự…
Sắc mặt Quý Thịnh thay đổi liên tục, lắp bắp cười gượng nói: “Cô, cô Tất, cô đang đùa sao? Ha ha, dạo gần đây tôi vừa đu một bộ phim xuyên không, cho nên đầu óc khá giàu sức tưởng tượng, đùa thôi. Nếu trên đời này thật sự có xuyên không, há không phải lịch sử sẽ loạn cào cào sao!”
Tất Phương thấy anh ta căng thẳng tới toát mồ hôi, không trêu anh ta nữa, khôi phục dáng vẻ lãnh đạm xách cá rời khỏi hồ: “Quả thực chỉ là đùa, không ngờ anh sợ như vậy đấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây