Kỳ Lân giải thích: “Tiểu Thập thể chữ gì cũng biết viết, chẳng qua cậu ấy thích dùng loại này nhất, trước đây trưởng thôn chúng ta cũng biết.”
Năm xưa khi họ tới núi Ngô Đồng lánh nạn, Phượng Hoàng đã không còn ở trên núi, tuy không gặp được cô ấy nhưng họ nhìn ra được văn tự do cô ấy lưu lại ở khắp nơi trong rừng núi, chính là Trâm Hoa Tiểu Khải dịu dàng nho nhã.
Hai mắt Tạ Ni Ni lập tức phát sáng, cười híp mắt nói: “Wow, có phải Xuân Thập thích trưởng thôn không?”
Cô ấy đã sớm chú ý tới, ngoài mặt Xuân Thập trông hung dữ, bình thường nói năng không e dè, nhưng đối xử với trưởng thôn cực kỳ chu đáo quan tâm, lần nào ngoài miệng cũng phàn nàn, hành động lại rất lưu loát, điển hình cho kiểu cơ thể thành thật hơn cái miệng!
Chủ đề đột nhiên chuyển sang mình, Ôn Cố ngẩn người, cô biết trưởng thôn mà Kỳ Lân nói là mình của khi trước, Tạ Ni Ni đã hiểu lầm, nhất thời không biết nói cái gì mới được, vẫy tay nói: “Nói bừa cái gì vậy, được rồi đừng tán gẫu nữa, mau làm việc, sắp phải nấu cơm rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây