Thực ra cục du lịch luôn biết tới sự tồn tại của thôn Ngô Đồng, thôn này có lịch sử rất lâu đời, đã bỏ hoang không biết bao nhiêu năm, cho tới hơn hai mươi năm trước có hậu duệ của thôn dân cũ quay về kế thừa thôn trang mới bắt đầu có chút hơi người. Trong cục cũng từng nảy sinh ý nghĩ phát triển thôn thành khu du lịch, chỉ là vẫn chưa có phương án tốt, bên trên cũng không phê duyệt kinh phí, kéo dài mãi tới sau này không ai còn nhớ thôn hoang này nữa. Trước đó, làng du lịch Thần Thú hot lên trên mạng, trong cục nhất thời không liên hệ nó với thôn Ngô Đồng, cho tới lần trước phó cục trưởng nghe danh tới ăn bữa cơm mới nhớ ra, lập tức bắt tay đưa nó vào điểm du lịch lịch sử.
Ôn Cố: “Thực ra cũng tạm, thôn phát triển không phải chỉ dựa vào sự cố gắng của một mình tôi, mọi người cùng nhau làm việc cũng rất vui, không tính là vất vả.”
Triệu Thiện Thủy gật đầu nói: “Lập nghiệp cần nhóm người như các cô, coi sự nghiệp là cuộc sống, vui vẻ mới có thể làm tốt.”
Quay về viện, Ôn Cố tới nhà bếp bưng đồ ngọt ra, mùi sữa trộn lẫn với hương hoa đào bay trong không khí, chỉ ngửi một chút cũng cảm thấy ngọt ngào.
Triệu Thiện Thủy uống ngụm trà sữa hoa đào, vị trà đỏ nồng đậm và sữa bò tươi hòa quyện với nhau, trong đó có một làn hương hoa như có như không, khiến người ta mê ly. Triệu Thiện Thủy vô cùng kinh ngạc, để giữ dáng, anh ta đã hơn nửa năm chưa từng uống trà sữa, đã sớm quên vị của trà sữa rồi, nhưng cho dù như vậy, anh ta cũng có thể chắc chắn đây tuyệt đối là trà sữa ngon nhất mà anh ta từng uống.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây