Côn Bằng ôm bụng tỏ vẻ ấm ức: “Vậy tôi ăn không no thì phải làm sao? Đói bụng ngày mai không có sức làm việc.”
Nhìn cơ thể vạm vỡ to lớn đó của anh ấy cuộn lại một cục, ôn Cố hơi muốn cười, cô xua tay xắn tay áo lên: “Thôi, nướng cho anh chút đồ ăn vậy.”
Đốt lò nướng lên, tùy tiện đặt mấy cái khoai tây, khoai lang ngô lên giá nướng, cắt thêm vài miếng thịt đặt lên, chậm rãi nướng.
Lúc này mấy nhân viên con người đều lặng lẽ ngồi ở một bên không dám lên tiếng, họ vốn tưởng các thôn dân đều là cổ đông, chắc chắn kiếm được không ít, không ngờ người ta vốn không có tiền đã đành, còn phải làm việc đổi lấy điều kiện bao ăn ở.
So ra, họ may mắn hơn nhiều, đừng nên tùy tiện bắt chuyện kéo thù hận.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây