Nói thật, tới bây giờ cô cũng cảm thấy chuyện này khó tin, trong mơ hồ dường như có gì đó bị cô quên lãng.
Dựa theo lượng tin tức ít ỏi lộ ra từ trong lời tán gẫu thường ngày của các thôn dân, cô hoài nghi thực ra mình là chuyển thế của thần nào đó, hơn nữa thay đổi vô cùng lớn so với trước đây.
Xuân Thập không dừng bước, nhanh chóng đi xuống núi, hờ hững nói: “Vấn đề này khi cô vừa tới đã hỏi rất nhiều lần rồi, có thể có gì đó mới mẻ không?”
“Nhưng anh chưa từng trả lời trực diện câu hỏi của tôi.” Ôn Cố thấp hơn anh hơn 30cm, chân ngắn đuổi theo rất tốn sức, cô rất buồn bực, to tiếng hỏi: “Có phải anh đã nhận ra tôi từ rất sớm không? Khi đó có phải tôi cao hơn bây giờ, đẹp hơn bây giờ không?”
Xuân Thập quay đầu nhìn cô, tiếp tục đi về trước: “Không biết, tôi chưa từng nhìn thấy cô của khi đó, nghe Kỳ Lân bọn họ nói quả thực rất xinh đẹp, nhưng họ cũng chỉ nghe nói mà thôi, đều chưa từng nhìn thấy cô, tôi cảm thấy có lẽ là khác biệt thẩm mỹ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây