Bạch Trạch thuận tay ném quân cờ vào trong hủ cờ, nhận balo mở ra xem, bên trong chứa đầy kẹo và socola mà cậu ấy thích, cậu ấy lập tức bóc một túi nhỏ socola cứng ăn, mắt tròn xoe cong thành hai hình lưỡi liềm, cực kỳ đáng yêu: “Cảm ơn chị Tiểu Điệp, rất ngon.”
Hồ Điệp lập tức cảm thấy tim bị hóa tan, ôm mặt cười híp mắt căn dặn: “Thích cũng không thể ăn quá nhiều trong một lần, mỗi ngày ăn một chút đỡ nghiền là đủ rồi.”
Bạch Trạch ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi.”
Côn Bằng bị ngó lơ ở một bên tỏ vẻ không thể tưởng tượng nhìn hai người họ: “Bạch Trạch, cậu vô sỉ thật.”
Đã một đống tuổi rồi lại còn đóng giả thành bạn nhỏ đòi kẹo với người ta, có mất mặt không?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây