Đi vào nhà ngồi xuống uống một ly trà nóng, ăn hai cái bánh sữa hoa hồng, cuối cùng Quý Thịnh cũng hồi phục chút tinh lực, không biết có phải vì quá đói không, anh ta lại cảm thấy trà và điểm tâm ở đây cực kỳ ngon, ngon hơn bất cứ loại trà nổi tiếng đắt đỏ, đồ ngọt cao cấp mà anh ta từng thưởng thức.
Quý Thịnh không nhịn được lại ăn một miếng bánh sữa hoa hồng, vị sữa thơm ngậy và vị hoa hồng đặc biệt tổ hợp hoàn mỹ lại với nhau, mang tới cho đầu lưỡi cảm giác khác biệt, độ mềm mại đàn hồi càng khiến anh ta không thể ngừng: “Trưởng thôn, điểm tâm này là do cô làm sao? Mùi vị thật đặc biệt, rất ngon.”
Ôn Cố cười nói: “Thích thì ăn nhiều một chút, nếu không đủ thì trong bếp vẫn còn.”
Quý Thịnh vội xua tay nói: “Không cần không cần, đừng phiền phức, cô đi ăn cơm trước đi, mặc kệ tôi, tôi có thể tự lo liệu.”
Vây xem người có duyên xong, các thôn dân quay lại bàn tiếp tục ăn cơm, Tất Phương thì tới hồ nước kiếm ăn, để lại một mình Ôn Cố ở đây tiếp đãi Quý Thịnh. Cô đang nghĩ không ăn cơm lát nữa sẽ nguội mất, thế là cũng không khách sáo với anh ta, gật đầu nói: “Vậy anh ngồi nghỉ ngơi một lúc trước.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây