Vốn dĩ Ôn Cố đã nhắm tới vùng biển dưới núi Ngô Đồng, cô nghĩ của ngon vật lạ đã bị Xuân Thập phá sạch, nhưng hải sản chắc vẫn còn không ít chứ, lượng ăn của Tất Phương – người mê đắm hải sản duy nhất trong thôn không lớn, không tới mức ăn sạch một vùng biển.
Kết quả Xuân Thập vừa nghe đề nghị của cô đã cười lạnh: “Tất Phương ăn không nhiều, Côn Bằng ăn nhiều, cái miệng rộng đó của anh ta, há một cái có thể ăn hết mấy ngàn con cá, cô còn mong anh ta có thể để lại cái gì? Còn có Chúc Long, dạ dày cũng không nhỏ.”
Ôn Cố: “…”
Xuân Thập tiếp tục nói: “Nếu không cô tưởng sao họ phải về quê, nói dễ nghe là nhớ nhà, trên thực tế không phải chính là thèm ăn quay về tìm đồ ăn sao. Cô nên cầu mong hai người họ ngủ thêm vài năm, đề phòng thức dậy sẽ ăn sập thôn chúng ta.”
Ôn Cố: “…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây