Hồ Điệp gắp một miếng xíu mại ăn, kích thước xíu mại không lớn, vừa miệng, nóng hổi. Lúc cắn xuống vị nấm thơm ngào ngạt túa ra trong khoang miệng, sự dai giòn của nấm và sự mềm mại của gạo nếp quyện vào nhau, khiến người ta không nhịn được nhai kỹ không nỡ nuốt xuống.
Bữa sáng này Hồ Điệp ăn rất lâu, hôm qua cô ấy đã bị tay nghề nấu nướng của Ôn Cố làm cho kinh ngạc, không ngờ hôm nay vẫn kinh hỉ. Cô ấy không khỏi cảm thán: “Trưởng thôn, cô thật sự rất lợi hại.”
Mặc kệ là tay nghề nấu nướng cao siêu hay là dáng vẻ thản nhiên như không khi ở trong cùng một nhóm nhân viên có vẻ ngoài vô cùng ưu tú đều khiến cô ấy vô cùng khâm phục.
Nếu người bị hủy dung là Ôn Cố, cô chắc chắn sẽ không sợ đông sợ tây, không dám tiếp xúc với ai giống như mình…
Hồ Điệp lặng lẽ nghĩ ngợi, đáy lòng bỗng nhiên sinh ra dũng khí, cô ấy cũng nên thản nhiên đối mặt với chính mình, không thể trốn tránh tiếp nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây