Đế Giang gặm một miếng khoai sọ nướng, vị ngọt thơm lập tức tỏa ra: “Không hề.”
Hồ Điệp khó tin nói: “Vậy sao anh có thể soạn nhạc tại chỗ được? Hơn nữa còn là ngôn ngữ xa lạ, trong thời gian ngắn như vậy tổ thành một bài hát hoàn chỉnh bi thương động lòng người, độ khó không phải lớn bình thường.”
Đế Giang nhíu mày, vẻ mặt vi diệu: “A, có lẽ là thiên phú chủng tộc.”
Phu Gia ở một bên nghe vậy không nhịn được cười to lên, sau đó thôn dân khác cũng cười theo, Hồ Điệp và Tiểu Đồng, Tiêu Anh Tuấn thấy vậy rất khó hiểu.
Ôn Cố cũng hơi dở khóc dở cười, chủ động giải thích: “Thực ra ca từ anh ấy vừa hát chỉ là lời nói nhảm than thở ăn tối chưa no, chỉ là ngữ điệu khá ưu thương mà thôi, không khéo các người bị gạt rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây