Túc Văn Văn ngửi được mùi thơm từ căn viện bên cạnh tìm tới, tối qua cô ấy ngủ trong viện của Ôn Cố, khi đó cô ấy bị dọa không nhẹ, không dám một mình quay về chỗ ở cũ, cho nên đã ngủ lại đây. Vốn dĩ tưởng sẽ không ngủ ngon, không ngờ chăn quá thoải mái, nằm xuống chưa bao lâu đã ngủ như chết, ngay cả ác mộng cũng không có, cho tới lúc này mới dậy.
“Trưởng thôn, cô dậy sớm quá.” Túc Văn Văn nhìn trong nồi bốc hơi nóng: “Thơm quá à, cô đang nấu gì vậy?”
Ôn Cố bảo cô ấy vào nhà ngồi: “Tôi đang nấu canh nấm gà, chốc nữa cô cũng uống một bát, rất ấm bụng.”
Túc Văn Văn ngồi trước bếp sưởi ấm, nhân tiện canh lửa giúp, mặt mộc trông trẻ hơn tối qua vài phần, cô ấy cẩn thận nhìn Xuân Thập đang chuyên tâm quay phim, nói với Ôn Cố: “Trưởng thôn, tay nghề nấu nướng của cô tốt thật, cơm ở nhà hàng siêu ngon, sau khi tôi nếm qua mới hiểu được tại sao nhiều người đặc biệt đường xá xa xôi chạy tới ăn như thế, nếu được, tôi cũng muốn ở đây không đi nữa.”
Ôn Cố cười nói: “Hoan nghênh cô tới ở lâu dài, bao phòng nguyên năm có ưu đãi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây