Sau khi cô ấy uống xong thuốc ngủ, Tống Đàn mới cùng cô ấy hàn huyên.
Chú ý tới Đoạn Dung hôm nay có phần hốc hác, Tống Đàn nhíu mày: “Em gần đây có phải là nghỉ ngơi không tốt lắm?”
Đoạn Dung sắc mặt hơi sẫm, cô ấy nhìn về hướng thư phòng, xác định cửa phòng đóng chặt, mới di chuyển đến bên Tống Đàn, hạ giọng nói: “Không biết có phải hay không là bởi vì luôn lo lắng về sự kiện kia, em khoảng thời gian này kiểu gì cũng sẽ mơ tới tiếng trẻ con đang khóc.”
“Thời điểm em vừa biết chuyện đó, phản ứng đầu tiên chính là muốn bỏ đứa bé, nhưng là......”
Đoạn Dung hạ ý vuốt ve bụng dưới, “em hiện tại cũng không biết nên làm cái gì mới tốt.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây