Nghĩ vậy, cô định ngồi dậy, nhưng vừa cử động thì Tống Hoài ở phía sau đã ôm cô, một tay vòng qua eo cô, hôn lên má cô: “Ngủ thêm một lát nữa đi.”
Nghe giọng nói trầm thấp, quyến rũ khiến người ta say mê của Tống Hoài, Cố Dĩ Nam ngẩn người, sau đó mới hoàn hồn, nhớ đến sự cuồng nhiệt đêm qua, mặt cô không khỏi đỏ lên: “Anh ngủ đi.”
Tống Hoài vẫn còn buồn ngủ, không chịu buông tay đang ôm Cố Dĩ Nam: “Ngủ với anh.”
Cố Dĩ Nam im lặng một lúc, xoay người đối diện với Tống Hoài đang nhắm mắt, lông mi của anh dài như mi giả, sống mũi cao thẳng, cô tưởng tượng trẻ con có thể trượt xuống được.
Tống Hoài nhắm mắt cũng biết Cố Dĩ Nam đang nhìn mình, anh mở mắt ra: “Đẹp không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây