Tống Hoài đáp một tiếng: “Trên đường không có chuyện gì chứ?”
Cố Dĩ Nam nói không có gì: “Muộn rồi, anh ngủ sớm đi.”
Tống Hoài ngồi trong căn phòng trống trải, cảm thấy khắp nơi đều là mùi hương của Cố Dĩ Nam: “Anh nhớ em, không ngủ được.”
Nghe giọng điệu làm nũng của anh, Cố Dĩ Nam bất đắc dĩ: “Đừng làm nũng như trẻ con thế.”
“Không mà.” Tống Hoài nhỏ giọng nói: “Anh thật sự rất nhớ em.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây