“Đừng luyện nữa.” Cố Dĩ Nam nhìn ngón tay thon dài của Tống Hoài, bàn tay đẹp như vậy chỉ nên dùng để chơi đàn piano, ký hợp đồng, dùng để cầm muôi xào nấu thì thật đáng tiếc.
Tống Hoài nói: “Anh học được rồi thì có thể nấu cho em ăn.”
Trong lòng Cố Dĩ Nam cảm thấy ngọt ngào: “Nhưng em đâu có thường xuyên đến đây.”
“Sau này chúng ta sống chung, ngày nào anh cũng có thể nấu cho em ăn.” Tống Hoài nói xong, nhịp thở của Cố Dĩ Nam bắt đầu rối loạn.
Thấy Cố Dĩ Nam không trả lời, Tống Hoài lại nói: “Anh học được rồi thì sau này ở nhà một mình cũng không bị đói.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây