Cố Dĩ Nam nhìn Tiểu Ngư lại chạy nhảy, chen chúc vào giữa đàn dê, lúc mới đến, cô còn tưởng cậu bé là một đứa trẻ trầm tính, không ngờ đến vườn trái cây lại giống như ngựa hoang thoát khỏi dây cương, chơi đùa quên cả trời đất.
“Đứa trẻ nào cũng nghịch ngợm cả.”
Tống Hoài nhỏ giọng nói: “Anh thì không nghịch đâu.”
“Anh chắc chắn rằng anh không muốn chơi chứ?” Cố Dĩ Nam nghi ngờ Tống Hoài không thể leo tường, trèo cây vì sức khỏe không tốt.
Tống Hoài đáp một tiếng: “Chắc chắn 100%.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây