Cố Dĩ Nam nhìn về phía vườn đào, nhìn Tống Hoài đang nói chuyện với Úc Cẩn và những người khác từ xa, nghiêm túc và tự tin, như một nguồn sáng thu hút ánh nhìn của cô.
Tống Hoài cảm nhận được ánh mắt của Cố Dĩ Nam, nhìn về phía cô, trong mắt hiện lên ý cười, khiến Úc Cẩn và những người khác lắc đầu, đúng là chịu hết nổi!
Nhưng mấy người bạn từ thuở nhỏ cũng thấy vui cho Tống Hoài, trước đây, Tống Hoài rất ít khi cười, quanh người luôn tỏa ra sự u uất, nhưng Tống Hoài bây giờ đã không còn u uất nữa, cũng hay cười hơn: “Đừng cười nữa, sắp chua chết rồi.”
Thời Yến lau lông đào trên tay: “Kệ bọn họ đi, bọn họ đang ghen tị đấy.”
Quý Từ: “Ghen tị cái quỷ gì, tôi thiếu gì phụ nữ!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây