“Lúc đó sao nó dám đến đón chị và Nam Nam chứ? Bây giờ nó cuối cùng cũng có tiếng nói rồi, nên mới lập tức quay về tìm chị và Nam Nam, cũng muốn bù đắp cho hai người, tục ngữ nói “đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại”, dù sao Hứa Anh cũng là mẹ ruột của Nam Nam, chị không thể chỉ lo giận mà không quan tâm đến suy nghĩ của Nam Nam chứ?”
“Tôi nhớ lúc nhỏ, Nam Nam luôn khóc lóc tìm mẹ, bây giờ mẹ nó đã quay về, sao chị lại ngăn cản con bé nhận mẹ chứ? Người ta nói, con có mẹ thì như ngọc quý, dù sao Nam Nam cũng cần có mẹ!”
Cố Dĩ Nam về đến nhà thì nghe thấy câu này, đáy mắt hiện lên vẻ mỉa mai: “Con có mẹ thì như ngọc quý? Tôi đã hơn hai mươi tuổi rồi, không cần mẹ nữa.”
Nghe thấy lời Cố Dĩ Nam nói, sắc mặt người đang khuyên nhủ cứng đờ: “Nhưng dù sao nó cũng là mẹ của con, con đừng trách nó không quay về tìm con, mấy năm nay nó sống ở ngoài cũng rất vất vả, bây giờ cuộc sống khá hơn một chút là vội vàng quay về tìm con rồi, con đừng thù dai như vậy, mẹ con với nhau, làm gì có thù oán qua đêm.”
Cố Dĩ Nam nhìn người đang nói giúp Hứa Anh: “Là bà ta không cần tôi trước.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây