Cố Dĩ Nam bất đắc dĩ nhìn hai người bỏ chạy: “Bà nội, có lúc người ta quá tốt bụng cũng không phải chuyện tốt.”
“Tha thứ cho người khác cũng là tha thứ cho chính mình, làm việc gì cũng nên chừa lại đường lui, đừng làm quá tuyệt tình.” Bà nội Cố thấy hai người còn trẻ, nếu bị lưu lại hồ sơ thì sau này xin việc gì đó cũng sẽ bị ảnh hưởng, bà hiểu rõ cảm giác cầu cứu vô vọng, đi đến đâu cũng bị cản trở.
“Thôi được rồi.” Cố Dĩ Nam biết bà nội lớn tuổi nên dễ mềm lòng, không đuổi theo nữa, quay vào nhà đóng tấm biển gỗ đặt làm riêng lên tường, trên tấm biển ghi: [Nhà riêng, xin đừng đến gần.]
Tấm biển mới treo lên còn vương mùi mực, đủ thấy chủ nhà chán ghét việc ngày nào cũng có người gõ cửa, đến góp vui đến mức nào.
Ngoài ra, Cố Dĩ Nam còn nhờ chú Trương đóng thêm một hàng đinh lên tường, dựng thêm hàng rào gỗ ở rìa khoảng đất trống bên ngoài sân, sau khi rào lại, buổi chiều, số người đến xem đã ít hơn rất nhiều, Cố Dĩ Nam cũng có được một khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây