“Tôi biết, tôi không hề làm phiền cuộc sống của họ.” Giang Thuật cảm thấy chuyện này cũng không thể trách anh ấy được, ai bảo bệnh nhân lại đi khám ngay trước mặt anh ấy chứ: “Như rau nhà của cô Cố vẫn luôn được bày bán công khai, cậu ngăn được tôi, nhưng cậu ngăn được người khác sao? Chi bằng để người nhà được lợi còn hơn.”
“Không ai có thể mua số lượng lớn được.” Tống Hoài đã đến đó rồi, anh biết sản lượng trái cây rau củ của nhà họ Cố trong tương lai cũng sẽ không quá cao, sản lượng không đủ cho khách hàng bình thường mua, lấy đâu ra nhiều trái cây rau củ cho người khác nghiên cứu?
Giang Thuật không hề nản lòng, tháng 5 anh ấy sẽ đến nhà họ Cố. Đến lúc đó lại bàn bạc tiếp.
Cố Dĩ Nam lái xe thẳng về nhà, khi về đến nhà đã 5 giờ chiều.
Vừa về đến nhà, Tiểu Hoàng đã chạy ra, sủa “gâu gâu” vào túi bà nội Cố đang xách.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây