Bà cụ Lưu là người duy nhất trong số họ biết giá rau và mật ong của nhà họ Cố, thứ đắt đỏ như vậy bà ấy mua nổi không? Cho dù Nam Nam có nói tặng không, nhưng một lần tặng mấy nghìn tệ thì ai mà thoải mái chứ?
Mấy bà không được dùng đồ ngọt cơ mà? Không sợ bị bệnh à?”
“Đúng rồi nhỉ, thôi vậy.” Bà cụ Hoàng vội vàng đặt ly mật ong xuống: “Không uống nữa, nếu con trai, cháu trai tôi biết được, lại lôi tôi đi bệnh viện kiểm tra.”
“Cũng đúng.” Bà cụ Văn lặng lẽ đặt ly nước mật ong xuống, bà ấy hơi béo, bác sĩ không cho ăn đường, nên ngày thường bà ấy cũng cố gắng kiểm soát lượng đường nạp vào cơ thể: “Vẫn nên ăn ít một chút thì hơn.”
Cố Dĩ Nam nhìn bà cụ Lưu, thầm thấy buồn cười, bà cụ Lưu vì muốn giúp cô giấu giá mật ong mà cũng tốn không ít công sức.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây