Cố Dĩ Nam lặng lẽ cất điện thoại của bà nội đi: “Bà nội, ăn cơm tối thôi ạ.”
“Cơm tối nấu xong rồi à?” Bà nội Cố nhìn đồng hồ, thấy đã 6 rưỡi rồi: “Haiz, chơi điện thoại đúng là dễ nghiện.”
“Trước đây bà còn nói con đừng suốt ngày dán mắt vào điện thoại, đừng thức khuya chơi máy tính, bây giờ lại đến lượt con giám sát bà rồi.”
Cố Dĩ Nam cười, đặt điện thoại sang bên kia bàn: “Hồi nhỏ bà nội chăm sóc con, bây giờ đến lượt con chăm sóc bà.”
Bà nội Cố không cảm thấy việc bị cháu gái quản thúc là gò bó, mà lại cảm thấy rất an ủi: “Phải, mới đó mà Nam Nam của bà đã lớn thế này rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây