Phó Nguyên Lệnh nhìn sắc trời quả thật hơi muộn, liền đứng dậy rửa mặt, chỉnh trang lại tóc tai, lên xe ngựa về Bá phủ.
Đậu ma ma lưu luyến tiễn người đi, thở dài thườn thượt.
Phó Nguyên Lệnh nhìn bà mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Đợi con xuất giá, ma ma đi theo con, đến lúc đó chúng ta lại được ở bên nhau rồi.”
Đậu ma ma nghe vậy trong lòng vui vẻ nói: “Vậy không được, ta tuổi đã cao, đến lúc đó hầu hạ không được cô nương còn thêm phiền toái, ta cứ ở trong phủ này trông nhà cho cô nương, rất tốt.”
Phó Nguyên Lệnh nhìn Đậu ma ma cười, đến lúc đó rồi tính, biết đâu khi đó lại đổi ý.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây